Mindful - Tỉnh thức (dịch theo Tâm lý học Nhận thức) hay Chánh
niệm (dịch theo Phật giáo), là sự tập trung vào từng khoảnh khắc ở hiện tại, nhận
thức mọi thứ xung quanh một cách toàn diện, và KHÔNG PHÁN XÉT.
>>> Tại sao Mindful là quan trọng cho tâm trí
con người thời nay.
Xã hội càng phát triển thì con người càng đối diện với nhiều
vấn đề phức tạp. Công nghệ càng phát triển, đem đến nhiều tiện ích cho con người,
nhưng lại gia tăng Sự quấy nhiễu tâm trí (mind wandering).
Khi tâm trí bị quấy nhiễu thường xuyên, thì khả năng tập trung
bị giảm sút nghiêm trọng.
Sự quấy nhiễu tâm trí gây ra bởi các vấn đề thường gặp của
con người & xã hội:
-
Rumination: cảm xúc tiêu cực lan tỏa, gặm nhấm và
khuếch đại không ngừng, làm não bộ phóng thích rất nhiều hóc môn giúp duy trì
trạng thái cân bằng cho hệ thần kinh, nhưng đồng thời cũng tiêu diệt tế bào não,
gây quên và gây mất tập trung.
-
Judgement: phán xét bất cứ thứ gì tiếp nhận được
là một thói quen rất có hại cho trí não. Từ phán xét nó kích hoạt cho cảm xúc
tiêu cực (ghét, thù, buồn, giận,…), từ đó nó dẫn đến rumination nếu thói quen này
vẫn duy trì liên tục.
-
Mạng xã hội làm cho thông tin nhiều và nhanh hơn.
Đồng thời cũng lan tỏa thông tin tiêu cực nhiều hơn (cường độ thông tin tiêu cực
lan tỏa mạnh gấp 4 lần thông tin tích cực). Làm gia tăng tần suất phán xét, và
là một nguyên nhân quan trọng ảnh hưởng đến sự quấy nhiễu tâm trí của con người
ngày nay. Nói như vậy không có nghĩa là đổ tội cho mạng xã hội. Mà cái phương
tiện công nghệ gì cũng có mặt trái. Và mặt trái đó là do con người gây ra chứ
không phải công nghệ. Nhiệm vụ của chúng ta là thích nghi chứ không phải là cấm
đoán. Dùng mạng xã hội nhưng không để nó quấy nhiễu tâm trí (gia tăng cảm xúc
tiêu cực, và phán xét, rumination) là một kỹ năng sống quan trọng trong thời hiện
đại.
-
Môi trường tương tác đặc thù: tương tác trực tiếp
giữa người với người không thể tránh khỏi phán xét và kích hoạt cảm xúc. Nếu người
nào đó làm việc trong môi trường tương tác cảm xúc tiêu cực cường độ cao và liên
tục, mà không thể kiểm soát được sự phán xét. Thì tự bản thân người đó tự đày đọa
mình trong bể khổ. Ví dụ: mỗi ngày bạn giao tiếp với 200 người, và mang 50 cái
bực tức vào người mình, thì tự bạn sẽ tự hủy diệt mình trước chứ không ai khác.
Thói quen phán xét, trước hết là ảnh hưởng đến Khả năng tập
trung vào công việc, học tập…(sau đó là bệnh lý), cho nên nó trở nên là vấn đề
nghiêm trọng trong quản trị ngày nay khi sự gia tăng của không gian tương tác ảo
(mỗi người tham gia trên 20 groups Zalo, FB, …). Nó gây nên sai lỗi, quên, nhầm
lẫn, giảm năng suất, xung đột (do cảm xúc), kém sáng tạo… cho doanh nghiệp. Do đó,
rất nhiều doanh nghiệp đã đưa Mindfulness Meditation vào huấn luyện nhân viên
như là một chương trình huấn luyện nhân sự thường niên. Và test các trạng thái
tâm lý, cảm xúc mỗi khi nhân viên có dấu hiệu khác thường về hành vi.
>>> Tại sao Mindful là vấn đề thực hành quan trọng
trong y tế.
Thực hành y khoa đòi hỏi sự tập trung cao độ. Bởi nhận định –
phán đoán – kiểm chứng – ra quyết định xử trí và thao tác chuẩn, là một quá trình
phối hợp tổng thể thông tin – kiến thức – kỹ năng, giữa nhiều con người với nhau.
Với y khoa, nó đòi hỏi sự CHÍNH XÁC và KỊP THỜI. Trong tích tắc quyết định mạng
người, trong tích tắc có thể lấy đi sự nghiệp của một người mà mất vài chục năm
khổ luyện mới có được.
Nên nếu nhân viên y tế không tập trung, bị quấy nhiễu tâm trí
nhiều. Đặc biệt là bị quấy nhiễu tâm trí bởi thói quen phán xét và bị cảm xúc
tiêu cực ngự trị thường trực (rumination), thì hậu quả rất là nghiệm trọng cho
cả bệnh nhân và cả nhân viên y tế.
Ngoài ra, sự thiếu kiểm soát cảm xúc còn dẫn đến những lời phán
xét như xé tim người khác:
-
Bệnh nhân bị phát hiện ung thư, phán “sao để muộn
thế, giai đoạn cuối rồi”.
-
Thấy đứa nhỏ đưa vào viện với tình trạng tím tái
vì hóc dị vật, phán “cha mẹ kiểu gì mà để con như thế”.
-
Thấy cụ già được đưa vào viện với trạng thái không
còn khả năng sinh tồn vì đột quỵ. Phán “con cái kiểu gì mà đưa cha mẹ cấp cứu
chậm trễ thế, có biết thời gian vàng là gì không”.
-
Thấy bệnh nhân bụng phệ đi khám, phán “nhậu lắm à,
bụng vượt mặt là mệt rồi nghe”…
-
Trong phòng ICU, thấy bệnh nhân bị viêm tủy cấp
nguy kịch, phán “nói người nhà đem về đi, không cứu được đâu” (không ngờ người
nhà đứng gần đó nghe thấy).
-
…
Rất hy vọng, những lời phán kiểu này, chỉ là những cá biệt trong
một phút thiếu kềm chế nào đó.
>>> Thực hành Mindful trong y tế - vài góp ý.
1. Việc đầu tiên và quan trọng nhất là NGỪNG PHÁN XÉT. Nhiệm
vụ của nhân viên y tế là cải thiện SỨC KHỎE, không phải là cải thiện ĐẠO ĐỨC XÃ
HỘI. Nhưng ngừng phán xét không phải là MACKENO, vô cảm, bỏ mặc sự đau đớn, bất
hạnh.
Cốt lõi của Tỉnh thức (hay Chánh niệm) là phải cảm nhận mọi
thứ xung quanh, cái gì đang diễn ra, một cách kỹ lưỡng, nhưng không kích hoạt cảm
xúc tiêu cực trong tâm trí, vì :
-
hành vi bị dẫn dắt bởi cảm xúc cực đoan thường gây
hậu quả nghiêm trọng;
-
cản trở các tín hiệu kích hoạt trực giác, làm
nhiễu sự phán đoán dẫn đến xử trí sai hoặc không kịp thời. Và thường là bỏ qua
những dấu hiệu bệnh lý nghiêm trọng dẫn đến không kịp trở tay.
Thực hành Tỉnh thức sẽ cho chúng ta sự chú ý tập trung vào những
gì cần chú ý, cho dù đang ở trong bất cứ tình huống rối loạn, với rất nhiều yếu
tố gây nhiễu nào. Đó là một trạng thái đỉnh cao của trí tuệ (wisdoms).
2. Hoạch định các kịch bản, ứng phó 80% các loại tình huống
thường xảy ra trong chăm sóc và tư vấn.
Cũng giống như phân tích mô hình bệnh tật. Nguyên tắc 80-20
cần được áp dụng.
80% bệnh nhân đến bệnh viện thường lặp đi lặp lại với 20% mặc
bệnh cho một chuyên khoa nào đó. Nên ta chỉ cần xây dựng 10-20 phát đồ/chuyên
khoa là đủ giải quyết 70-80% các vấn đề bệnh tật thường gặp nhất.
80% các vấn đề rắc rối,
rối ren, gây sự trong quá trình chăm sóc và tư vấn, thường liên quan đến 20% trường
hợp bất thường nào đó, tại một khu vực nào đó. Việc chúng ta cần làm là hệ thống
hóa 20% trường hợp này, xây dựng một kịch bản ứng phó chuẩn, đụng chuyện cứ thế
mà làm, không phải rối ren bấn loạn. Làm được chuyện này là ta đã mang đến sự
an lành nhiều lắm cho bệnh viện rồi.
Ví dụ các trường hợp bất thường cần xây dựng kịch bản:
-
Khoa cấp cứu: đánh nhau, án mạng, không có thân
nhân, yêu cầu cấp cứu không cần thiết, không chịu trả tiền – đòi BHYT chi trả,
cấp cứu hàng loạt, thông báo tin xấu…
-
Nội trú: quấy rối tình dục, bỏ trốn, nhảy lầu,
thông báo tin xấu…
-
Ngoại trú: chửi bác sĩ, không chịu trả tiền, không
hài lòng khi tư vấn…
-
Chuẩn đoán hình ảnh: không tuân thủ quy định, chờ
đợi lâu bức xúc, sai người, …
-
Xét nghiệm: sợ rút máu, trẻ con không rút được máu,…
-
….
Mỗi khoa phòng liệt kê các tình huống, chuẩn hóa quy trình ứng
phó và huấn luyện. Không để việc xử trí tình huống một cách tùy tiện, lúng túng,
dựa trên sự phán xét của cá nhân, dựa trên cảm xúc nội tại của một ai đó. Từ rối
ren này nó dẫn đến rối ren khác. Hậu quả nhân viên y tế hoặc xà quầng với rối
ren, không còn thời gian, tâm trí cho những việc khác, hoặc sống vô cảm bỏ mặc,
né cho yên chuyện. Dần dần bệnh viện trở nên, và trở thành nơi “oán thù chồng
chất”, chứ không còn là nơi của tình người, nơi của sự sẻ chia đồng cảm, nơi của
niềm tin và “cho dù có ra đi cũng thanh thản”.
3. Cần hình thành những bộ phận ngoài y khoa hỗ trợ một cách
chuyên nghiệp.
Một bệnh viện chuyên nghiệp là bệnh viện không để cho bác sĩ,
điều dưỡng đi lo cái chuyện trốn viện, đòi tiền, cải lộn vì BHYT, đánh bác sĩ ở
khoa cấp cứu…
Một bệnh viện chuyên nghiệp là không để bác sĩ , điều dưỡng
chửi tay đôi với thân nhân bệnh nhân, thậm chí là đánh nhau, lôi nhau nhục mạ nhau
trên mạng xã hội.
Một bệnh viện chuyên nghiệp là bệnh viện mà người làm chuyên
môn chỉ chuyên tâm vào chuyên môn, chỉ tiếp nhận thông tin, dữ kiện để phục vụ
cho các đánh giá về chuyên môn. Không thu nhập dữ liệu dữ kiện của bệnh nhân nhằm
phục vụ sự phán xét, trục lợi cá nhân.
Một bệnh viện chuyên nghiệp là bác sĩ và điều dưỡng khi tiếp
xúc với người bệnh, thực hành các cấu trúc thăm hỏi, tư vấn một cách chuyên
nghiệp, được chuẩn hóa và huấn luyện trước. Với đầy đủ nội dung, thông tin, thấu
cảm, và lấy bệnh nhân làm trung tâm, bệnh nhân là người quyết định dựa trên khả
năng của họ, bác sĩ là người tham vấn, không áp đặt.
Một bệnh viện chuyên nghiệp là nơi không để cho sự vui buồn
thất thường của nhân viên y tế ảnh hưởng đến quá trình chăm sóc hay tư vấn. Thích
thì tư vấn nhiều, không thích thì chả nói gì. Thích thì giải thích vài câu, ghét
thì chả nói gì. Giận cá chém thớt, đem bực mình chổ này nện vào chổ khác. Làm
việc mà như cả thế giới này mắc nợ mình. Bệnh nhân như là một gánh nặng đáng ghét.
Thường xuyên phán xét bệnh nhân tào lao kém hiểu biết, giàu làm phách, nghèo liều
mạng,….bla bla..
Một bệnh viện chuyên nghiệp là khi bác sĩ, điều dưỡng thấy có
những dấu hiện bất thường lộn xộn ngoài chuyên môn là ấn nút và có bộ phận chuyên
nghiệp hỗ trợ ngay lập tức:
-
Bệnh nhân không có tiền. Ấn nút, bộ phận công tác
xã hội đến xử lý. Với những quy định, hướng dẫn đã được tiên liệu các kịch bản.
-
Bệnh nhân chửi bới tại sao không được thanh toán
bảo hiểm. Ấn nút, bộ phận bảo hiểm mời lên phòng nói chuyện, giải thích.
-
Bệnh nhân mổ không có người thân. Ấn nút, bộ phận
chăm sóc khách hàng đến đưa ra các phương án hỗ trợ.
-
Bệnh nhân bức xúc đòi đánh bác sĩ. Ấn nút, bộ phận
an ninh đến mời đến phòng riêng để trao đổi.
-
Bệnh nhân tai biến khiếu nại, đòi kiện. Ấn nút,
bộ phận giải quyết khiếu nại, sự cố y khoa đến thực hiện tuần tự trình tự đã được
phê duyệt.
-
-
….
>>> Vài lời cuối
Để xây dựng một môi trường bệnh viện có trải nghiệm chánh niệm
(mindful experience). Trước hết chúng ta phải nhận ra đó là vấn đề của cảm xúc
và sự kiểm soát cảm xúc, thói quen phán xét và sự phức tạp ngày càng tăng của xã
hội. Đòi hỏi những bản lĩnh và kỹ năng mới.
Những năm gần đây các phương pháp tập luyện của Phật giáo trở
nên phổ biến hơn. Nó cho thấy con người đang tìm kiếm các cách thức giải quyết
cho các vấn đề về tâm trí nhiều hơn, đặc biệt là từ khi mạng xã hội trở nên phổ
biến hơn. Doanh nghiệp được cấu thành bởi con người và xã hội, nên khoa học quản
trị cũng mang nhiều khái niệm của Phật giáo vào để giải quyết các vấn đề của
doanh nghiệp. Mindful Leadership, Mindful Organizing, Mindful Experience,
Mindful Consumption…
Sứ mệnh của Phật giáo là giải thoát con người khỏi khổ đau.
Mà khổ đau là do chính tâm trí của mỗi chúng ta tạo nên cho chính mình chứ không
ai khác. Nên con đường giải thoát là con đường đi tìm sự bình yên trong tâm trí
của chính mỗi người. Và tự mỗi người phải tìm ra nó. Đó là tu luyện. Niết bàn là
sự an yên trong cuộc sống mà không bị quấy nhiễu bởi bất cứ thứ gì. Niết bàn không
phải là cõi xa xôi đâu cả, chính là ở trong thực tại mỗi người chúng ta. Có được
Niết bàn thì mới có được trí tuệ.
Chúc thành công.