9/10 lãnh đạo mới lên chức, việc đầu tiên suy nghĩ trong đầu và muốn làm một cách quyết liệt là “XẾP GHẾ”. Cờ đến tay rồi, phất thôi! Độc tài là bản năng của con người, ai sinh ra cũng muốn được làm theo ý mình, luôn cho mình là đúng, được làm theo ý mình, luôn đảm bảo lợi ích của mình là bản ngã của con người. Cho nên, muốn làm theo ý mình, việc đầu tiên là phải tìm những người chịu nghe, những người cùng vây cánh và lợi ích. Để những người chống đối kề cận, khác nào để một vật cản, để chuốc lấy bực mình khi muốn làm gì đó. Bước tiếp theo trong việc thể hiện dấu ấn so với người tiền nhiệm là thay đổi các quy định, chính sách và tìm một cái gì đó mới để làm. Sự ghi nhận và kế thừa người đi trước ở những vấn đề chiến lược thường ít được xem xét. Đôi khi phủ định người đi trước, loay hoay một vòng lại quay về đúng chổ người ta đã làm, chỉ khác là đặt cái tên gì đó mới mới cho nó đỡ bẽ mặt.
Loài người, trong 1000 người mới tìm được vài
người thoát khỏi bản ngã và hành động không bị dẫn dắt bởi bản năng. Cho nên
nếu tổ chức của bạn đang có một nhà lãnh đạo độc tài, âu đó cũng là lẽ thường
vì ai cũng là con người, chẳng phải thần tiên. Vấn đề là một tổ chức sẽ hứng
chịu may rủi tùy thuộc vào nhà lãnh đạo dùng sự độc tài của mình vào việc gì:
dẫn dắt một tổ chức phát triển, hay vun xén cho cá nhân và một nhóm nào đó.
Thật không may cho tổ chức nào đó bỗng dưng rước vào một nhà lãnh đạo độc tài
và dùng toàn tâm-trí-lực vào việc làm lợi cho một nhóm nào đó hơn là làm gì đó
vì cái chung của tổ chức. Nếu chẳng may phải chịu đựng 2 nhiệm kỳ 10 năm, hay
làm hoài chẳng chịu nghỉ thì coi như đời ta đem đốt bỏ. Lịch sử rồi cũng sẽ ghi
nhận. Làm lãnh đạo mà khi công an vào đọc lệnh bắt, nhân viên mừng muốn khóc,”
thoát rồi, cuối cùng cũng thoát rồi, trời ơi !” thì khi đó mới hiểu được những
bài học “làm lãnh đạo là nên làm gì” nó đắt giá như thế nào.
Cho nên, bài viết này muốn nhắn gửi đến những
nhà lãnh đạo, đặc biệt là những nhà lãnh đạo mới lên chức, trong cơn say của
quyền lực, trong cơn say thể hiện cái tôi của mình, hãy bình tâm mà suy nghĩ
cặn kẽ, nên làm gì để trở thành một nhà lãnh đạo mà ai cũng cần, là nhà lãnh
đạo mà nhiều người muốn khóc khi chia tay. Cầm cờ trên tay không có nghĩa là
muốn phất kiểu gì cũng được.
1. Xây dựng một tầm nhìn “HIỆN THỰC”.
Tổ chức cần gì ở người lãnh đạo, trước hết là
tầm nhìn, cần một người định hướng, cần một người dẫn dắt, cần một người chỉ
cho họ biết họ phải làm gì để tồn tại và phát triển. Nếu không làm được việc
này, tổ chức cần nhà lãnh đạo để làm gì.
Có 3 loại tầm nhìn thường gặp của một nhà lãnh
đạo:
- Tầm nhìn mơ hồ: nghĩa là thực chất không
biết được sẽ đi đâu về đâu. Một tổ chức mà lãnh đạo có tầm nhìn mơ hồ, giống
như cả đám đông ngồi trên chiếc xe mà tài xế bị mù vậy. Biểu hiện của tầm nhìn
mơ hồ là hay dùng những ngôn từ sáo rỗng, thời thượng, bắt chước, giáo điều.
Tại sao như vậy? Những người không biết phía trước là cái gì thường rất sợ
người khác nói mình không biết nên thường phải dùng những cụm từ mà người ta
không bắt bẻ mình sai được – đó là biểu hiện của giáo điều, nói không bao giờ
sai và nói toàn thứ mơ hồ. Hậu quả của tầm nhìn mơ hồ là không quy tụ được con
người có năng lực và tự trong. Rất đơn giản để hiểu chuyện này. Những người có
trí tuệ, năng lực thật sự người ta đủ nhận ra năng lực tầm nhìn của lãnh đạo,
và người ta sẽ không cổ súy cho sự mơ hồ vì người ta tự trọng . Giống như chúng
ta lên một chiếc xe mà tài xế bị mù, mà ta vẫn xúi chạy thì ta cũng có vấn đề.
Do đó, tầm nhìn mơ hồ rất dễ thu về dưới trướng những tay xu nịnh, tung hô,
nhưng rất cơ hội. Biết lãnh đạo lờ mờ nên nấp kế bên chờ thời cơ ra tay.
- Tầm nhìn ngáo đá. Tại sao có người leo lên
cột điện và đòi đi trên dây điện? Đơn giản vì anh ta nghĩ rằng anh ta có năng
lực để làm việc đó và đa phần là sẽ bị điện giật chết là bởi vì anh ta không có
luyện một công phu gì trước đó. Tầm nhìn ngáo đá thường rơi vào những nhà lãnh
đạo ít va chạm thực tế và đọc nhiều báo doanh nhân, nơi cho mướn chỗ để PR tên
tuổi. Đọc về nhiều câu chuyện thành đạt, tự dưng ngày nào đó ta cũng nghĩ mình
cũng là trong số đó bởi các câu chuyện thành đạt thường tô vẽ rất nhiều điển
tích thần thoại để thêu dệt ước mơ thần thánh. Bạn càng mơ được như họ đồng
nghĩa bạn xem họ là thánh, nhưng phía sau lưng là chuyện gì thì ai đâu mà nói.
Nhà lãnh đạo có tầm nhìn ngáo đá thường quy tụ dưới trướng mình những kẻ đến để
trục lợi, ai cũng biết nó điên nhưng mà dụ thằng điên lấy tiền là sướng nhất.
Chỉ cần to mồm hô theo nó, bao nhiều tiền nó cũng chi thì sướng quá còn gì. Vẽ
bánh vẽ để gạt lãnh đạo ngáo đá kiếm tiền là con đường của không ít người tri
thức cao nhưng thiếu lòng tự trọng lựa chọn. Và đã có nhiều nhà lãnh đạo có tầm
nhìn ngáo đá dính đòn. Mấy chuyện này chắc chắn không có trên báo, bởi không ai
đem cái ngu của mình ra nói trước thiên hạ.
- Tầm nhìn hiện thực: là tầm nhìn có thể cho
người ta thấy một sự thông minh, khác biệt nhưng khả thi, rất thú vị, rất ý
nghĩa, rất đáng để đeo đuổi. Nó làm cho người khác khao khát được dấn thân vào
để hiện thức hóa nó. Nó cụ thể, rõ ràng, để người ta có thể hình dung ra viễn
cảnh cũng như con đường để chạm đến nó. Đặc điểm của nhà lãnh đạo có tầm nhìn
hiện thực là thường xuyên chia sẻ, lắng nghe những ý tưởng về tương lai, thôi
thúc hoài bão làm một điều gì đó cho chúng ta ở tương lai MỘT CÁCH KHÁC BIỆT VÀ
Ý NGHĨA. Họ đạt được sự đồng thuận trong tổ chức nhờ vào sự thường xuyên chia
sẻ và gắng kết chứ không phải là mệnh lệnh. Tầm nhìn hiện thực là chìa khóa để
quy tụ con người, quy tụ năng lực, quy tụ sự dấn thân, quy tụ sự hy sinh, chấp
nhận sự thiệt thòi, chấp nhận rủi ro nếu chẳng may có biến cố.
2. Hiện thực hóa tầm nhìn bằng “CHIẾN LƯỢC” rõ
ràng.
Nếu không có một tầm nhìn hiện thực, tổ chức
không thể xây dựng được chiến lược. Bởi chiến lược chính là tiến trình để hiện
thức hóa tầm nhìn, là con đường cần phải đi, là những điểm cần phải đến, là
những cột mốc cần phải vượt qua, đi như thế nào, đến đâu, vào ĐO KẾT QUẢ MÌNH
ĐÃ ĐẾN ĐÂU NHƯ THẾ NÀO, cần phải được hình dung một cách rõ ràng. Tất cả sự mù
mờ là kẻ thù của chiến lược. Để chiến thắng được sự mù mờ, không có thần thánh
nào trợ giúp mà chính là trí lực của con người, là học, học và học. Không nỗ
lực học hành mà muốn ngủ một đêm thức dậy thông tuệ, ơn trên chọn người hữu
duyên nối đường dây liên lạc, cho biết hết tất cả, không điên thì gọi là gì.
Rất nhiều tổ chức không hình thành được chiến
lược, lý do rất đơn giản là vì chiến lược là kết quả của một trí tuệ tập thể,
nó là quá trình tư duy của một nhóm người, là nó hoài bão, là tâm huyết muốn
làm gì đó để để lại cho đời. Rất nhiều tổ chức có được một xấp giấy, gọi với
nhau là chiến lược, và đó là kết quả của google copy & paste, nội bài đúng
deadline, đọc nghe rất sướng tai nhưng kỳ thực là không hề có một ý tưởng gì
độc đáo, kỳ thực là không có một giải pháp gì đột phá và thú vị. Tệ hơn nữa là
bỏ tiền ra mướn ai đó viết dùm rồi đọc cho nhau nghe, rồi vỗ tay bóp bóp, thành
công tốt đẹp và cất vào ngăn tủ, lâu lâu giật mình “có hả!?”.
3. Chiến lược hóa con người bằng “MỤC TIÊU CỦA
TỔ CHỨC”
Lấn cấn của nhà lãnh đạo là chọn người phù hợp
để hiện thực hóa chiến lược hay chọn người đừng làm phản là được. Với một bản
năng loài người, chúng ta thường đưa tiêu chí “đừng làm phản” lên hàng đầu, bởi
năng lực có thể từ từ huấn luyện, còn làm phản thì lo đối phó nhau chắc chết.
Và nhà lãnh đạo thường mất nhiều tâm trí cho chuyện đừng để người bên cạnh làm
phản. Khi tâm trí con người dành cho chuyện này thì không còn đủ sức lực, thời
gian, năng lượng dành cho chuyện khác. Dần dần, bản thân nhà lãnh đạo cũng xa
rời hoài bão, xa rời tầm nhìn, xa rời chiến lược, xa rời mục tiêu của tổ chức.
Thời gian và năng lượng nhiều nhất lại dành cho giữ ghế và chiến đấu với các
nhân vật làm phản.
Xuất phát điểm ai cũng tràn đầy năng lượng cho
cái chung nhưng ma xui quỷ khiến, cuối cùng là tàn sát, sinh linh đồ thán là
vậy. Nếu còn chút lương tri, chúng ta nên bình tâm mà nhìn nhận rằng, thời
phong kiến đã qua lâu lắm rồi, chúng ta làm lãnh đạo một tổ chức không phải để
làm vua một cõi. Chúng ta chọn người không phải để cầm ô che dù, bưng cơm rót
nước, đấm lưng và đỡ đạn. Chúng ta chọn người là để hoàn thành mục tiêu của tổ
chức. Quan hệ giữa lãnh đạo và con người trong tổ chức chính là mục tiêu. Chúng
ta gắn kết với nhau là vì mục tiêu, chứ không phải là vì tình, càng không phải
là quân thần với nhau. Loài người vất vã lắm mới tiến bộ được đến giai đoạn
này. Đừng níu kéo quay lại thời phong kiến nữa. Ai cũng thích làm vua, nhưng
tiếc rằng thế kỷ 21 này, loài người đã không còn chuyện đó.
Chiến lược hóa con người đặt trọng tâm vào
việc tìm kiếm CỘNG SỰ là có năng lực phù hợp với mục tiêu tổ chức, chịu gắn kết
với nhau vì mục tiêu chung, có chung hoài bão, có chung giá trị. Còn giữa cá
nhân chúng ta, thích thì nhấm nháp với nhau ly rượu, tách trà, không thì chả
sao cả. Nhân lực trong tổ chức phục tùng sứ mệnh và mục tiêu của tổ chức chứ
không phải phục tùng lãnh đạo theo kiểu vua chúa phong kiến. Đừng cất công đi
tìm người phục mình. Hãy dành sức lực để tìm người phục vụ chiến lược. Người
lãnh đạo làm được chuyện đó chính là thoát ra được bản ngã của mình.
4. MỤC TIÊU CỦA TỔ CHỨC là trọng tâm KỸ LUẬT
CỦA NHÀ LÃNH ĐẠO.
Ai cũng có lúc sa ngã, không ai không có bản
năng và bản ngã trong người. Muốn dẫn dắt người khác, bản thân phải vượt qua
được bản năng và bản ngã của chính mình. Đó là lý do vì sao, có hàng ngàn tổ
chức nhưng chỉ vài trong đó là đi được đến những thành tựu của chiến lược. Có
hàng ngàn lãnh đạo, nhưng lãnh đạo được ghi nhớ tri ân chỉ được vài người còn
lại đa phần là mờ nhạt, muốn quên đi, thậm chí “hắn đi rồi, mừng quá, thoát rồi!”.
Ai cũng có lúc mất đi hoài bão, mất đi nhiệt
huyết, mất đi động lực dựa trên sứ mệnh. Không ai khác, mình phải biết tự kỷ
luật mình nếu một ngày nào đó mình không còn giữ được cho tổ chức một hoài bão
có ý nghĩa, không hoàn thành được mục tiêu của tổ chức. Đó là sự tự trọng và
liêm sỉ.
Một tổ chức có hàng trăm con người, phía sau lưng là hàng trăm gia đình. Nếu không làm được điều gì tốt đẹp hơn cho nó. Xin đừng phá nó, đừng lợi dụng nó, đừng vắt kiệt nó, và xin tha cho nó. Chân thành đội ơn và chúc thành công.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét